Báo Đồng Nai điện tử
En

Biên Hòa, thành phố tôi mãi yêu!

10:12, 28/12/2018

Bao nhiêu năm rời xa vùng quê đồng bằng Bắc bộ là bấy nhiêu năm tôi gắn bó với Đồng Nai. Vốn không phải nơi sinh ra và lớn lên, Biên Hòa là nơi tôi học tập, làm việc và gắn bó. Biên Hòa bao dung tôi, cùng tôi đi suốt những tháng năm tuổi trẻ. Bao nhiêu nông nổi, vụng về, bao nhiêu đắm say, khờ dại, Biên Hòa rộng lòng chia sẻ cùng tôi…

Bao nhiêu năm rời xa vùng quê đồng bằng Bắc bộ là bấy nhiêu năm tôi gắn bó với Đồng Nai. Vốn không phải nơi sinh ra và lớn lên, Biên Hòa là nơi tôi học tập, làm việc và gắn bó. Biên Hòa bao dung tôi, cùng tôi đi suốt những tháng năm tuổi trẻ. Bao nhiêu nông nổi, vụng về, bao nhiêu đắm say, khờ dại, Biên Hòa rộng lòng chia sẻ cùng tôi…

Ảnh tư liệu: Cố Đại tướng Võ Nguyên Giáp (mặc trang phục trắng, trên cùng) đến thăm Đền thờ Nguyễn Hữu Cảnh tại xã Hiệp Hòa (TP.Biên Hòa).
Ảnh tư liệu: Cố Đại tướng Võ Nguyên Giáp (mặc trang phục trắng, trên cùng) đến thăm Đền thờ Nguyễn Hữu Cảnh tại xã Hiệp Hòa (TP.Biên Hòa).

Những ngày đầu “Nam tiến”, dường như mọi thứ với tôi đều xa lạ. Tôi thực sự choáng ngợp trước vẻ hoành tráng của những khu công nghiệp, những nhà máy, xí nghiệp nối dài. Đã quen với cánh đồng thẳng cánh cò bay, trải dài tít tắp, quen với cây đa, giếng nước, sân đình, lần đầu đặt chân đến một “thành phố công nghiệp”, trong mắt tôi điều gì cũng mới. Buồn đến rã rời. Lại nghĩ đến những dặn dò gần như khóc của mẹ: “Con gái xa đâu ấm đấy, cũng đến lúc phải rời bố mẹ...”, tôi lại gồng mình lên chống chọi với nỗi nhớ: Nhớ gia đình, nhớ bè bạn, nhớ mùi thơm thơm - khen khét của đống lửa đốt lá bàng chiều cuối đông… Tất cả, tôi gói ghém cẩn thận, giấu thật sâu tận đáy lòng, cố gắng vượt qua những nũng nịu nửa trẻ con nửa người lớn, bắt đầu lao vào việc học tại nơi này. Rồi lại tự an ủi: khi thời gian đủ dài, chắc chắn mình sẽ thích nghi được với mảnh đất này...

Tôi bắt đầu quen dần cuộc sống nơi đây. Khẩu vị cũng từ từ thích nghi với người Nam bộ. Chén nước mắm gừng nhiều vị ngọt nơi quán ốc 67 không làm tôi quá khó chịu. Những món ăn vặt với đủ các loại rau như: chả lụi, bánh xèo… thực sự hấp dẫn được tôi. Vẫn giọng nói đặc trưng của người Bắc, nhưng tôi gọi thịt heo, tô phở, bình bông…

Bên “người bạn đường đau khổ” là chiếc xe đạp mini cũ, tôi cùng cô bạn thân người Quảng Trị chở nhau rong ruổi khắp mọi nẻo đường. Cứ buổi chiều về, hai đứa khăn gói sách vở, nước nôi đạp xe đi. Khi thì Công viên bờ kè, khi thì Thư viện, Quảng trường tỉnh, có khi là Văn miếu Trấn Biên, chùa Ông, chùa Đại Giác… Cứ nơi nào yên tĩnh, thuận lợi cho việc học, hai đứa chẳng thể bỏ qua. Vừa được trao đổi kiến thức trong không khí trang nghiêm, lại được ôn bài qua việc tập đọc, tập tra từ điển những chữ, những câu đối khắc bằng tiếng Hoa phồn thể.

Những lúc nỗi buồn ghé thăm, chúng tôi lại đến bên dòng Đồng Nai, thả những bay bổng viễn vông trôi theo từng khóm lục bình tím biếc… Cứ thế, suốt 4 năm đại học, chẳng còn nơi nào chúng tôi không đặt chân đến. Những di tích gắn với những danh nhân, danh tướng trong lịch sử nước nhà mà cống hiến to lớn của họ được người Đồng Nai ghi công, tưởng nhớ và cung kính tôn thờ như phúc thần của làng xã: Đền thờ Nguyễn Hữu Cảnh, Đền thờ Nguyễn Tri Phương, Đền thờ Đoàn Văn Cự, Đền thờ Trần Hưng Đạo, Lăng mộ Trịnh Hoài Đức…

Sau này, điều kiện công việc cho phép tôi được tìm hiểu, tham quan cả những hệ thống di tích lịch sử phản ánh tinh thần bất khuất, kiên cường: Thành cổ Biên Hòa, chùa Cô Hồn, Địa đạo Nhơn Trạch, Căn cứ Khu ủy miền Đông, Căn cứ Trung ương Cục miền Nam, Căn cứ Tỉnh ủy Biên Hòa, Căn cứ Rừng Sác, Địa điểm thành lập Chi bộ Đảng Bình Phước - Tân Triều và Tỉnh ủy lâm thời Biên Hòa, Nhà hội Bình Trước, di tích Chiến thắng La Ngà…

Mấy tháng nay theo điều động của cấp trên tôi đi học nâng cao trình độ tay nghề ở TP.Hồ Chí Minh. Đất Sài Gòn hoa lệ, chộn rộn, có những đặc trưng lại càng khiến tôi nhớ hơn Biên Hòa yêu dấu. Muốn được sống, được thở, được hít những làn gió mát lành ở Biên Hòa, ở cái nôi của vùng Gia Định trù phú.

Tôi yêu mảnh đất Đồng Nai “gian lao mà anh dũng” từ bao giờ cũng không biết nữa. Trong tôi lại ngập tràn một cảm giác yêu thương với mảnh đất 12 năm qua mình gắn bó. Không phải quê hương, nhưng với tôi, Biên Hòa là xứ sở “chưa đi đã nhớ, chưa về đã thương”. Có đắm say vẻ đẹp của nơi nào đi nữa, Biên Hòa vẫn là nơi tôi trở về, mãi mãi là bến đỗ bình an!

Lê Nữ Kim Cương

Tin xem nhiều